Trong một tình nhỏ ở miền nam Trung Quốc có một thị trấn gọi là Bạch Trần, tại đây gia tộc họ bạch sống bao đời, chiếm cứ địa bàn và sống giống như một vương triều nhỏ. Chủ nhân bạch gia bach thường thiên coi mình như một vị vua thống trị bach trần. Trân Châu nói về người con gái tên Trân Châu sinh ra và lớn lên ở một thị trấn mà nơi đó như là một vương quốc nhỏ. Cha cô chính là Bạch Thường Thiên có thể coi ông là người thống trị vương quốc ấy. Con cái của nhà họ Bạch ai cũng tự cao tự đại thê nhưng Thường Thiên hết lòng yêu thương đứa con gái tên là Trân Châu. năm 18 tuổi Trân Châu được cho đi Nhật du học, khi trở về cô đã gặp được Hạ Mộc Lâm mà không hề biết đó là vị hôn phu của em gái mình, từ đó những câu chuyện tình éo le xảy ra.
Một gia đình được “xây dựng” kiên cố bởi quyền lực, vật chất; được bao trùm, che phủ bởi muôn vàn những mưu toan, thủ đoạn nhưng lại được “nâng đỡ” trên một nền tảng yêu thương quá yếu ớt đã khiến nó nhanh chóng sụp đổ trước một cơn gió mạnh. Để rồi khi tất cả qua đi, hoang tàn xơ xác trong đổ nát, những con người trong gia đình ấy mới nhận thấy nền tảng của gia đình là tình yêu thương, lòng tin, sự bao dung và vị tha.
Lấy bối cảnh xã hội Trung Quốc thập niên 20 – 30, bộ phim xoay quanh cuộc đời thăng trầm của Trân Châu. Trân Châu sinh ra trong gia đình nhà họ Bạch quyền lực nhất trấn. Sự giàu có và uy thế của họ Bạch được xem như một “vương triều nhỏ”. Bạch Thường Thiên là ông chủ nhà họ Bạch. Ông có 4 người con. Trân Châu là người con mà ông yêu thương, tin tưởng nhất và cũng chỉ có cô là người duy nhất dám tranh luận với ông. Trân Châu cao thượng, bao dung và rất hiểu lý lẽ. Bạch lão gia vẫn hy vọng trao lại tất cả sản nghiệp cho cô quản lý, vì với ông, những người con trai đều vô dụng. Điều này khiến cho hai người con trai Bạch Thường Thiên là Vĩnh Huy, Vĩnh Nguyên và hai người vợ của ông luôn tìm những mưu toan, thủ đoạn để tranh giành gia sản.
Nhà họ Bạch và nhà họ Hạ đã có hứa hẹn thông gia, nhưng ngay cả việc hôn sự ấy cũng được đặt trên “bàn tính kinh doanh”. Trớ trêu thay, Hạ Mộc Lâm lại không hề yêu vị hôn thê của mình – em gái Trân Châu – mà trái tim anh dành trọn cho Trân Châu. Trân Châu cũng có nhiều cảm tình cho Mộc Lâm nhưng cô lại không nỡ nhìn em gái đau khổ vì bị từ hôn. Cuộc tình của họ rơi vào tuyệt vọng khi hôn sự đầy mưu tính ấy vẫn diễn ra.
Còn Trân Châu bị chính những người thân trong gia đình, trừ cha cô, ép gả cho Lộc Uy vì sợ gia sản nhà họ Bạch rơi vào tay cô. Hạnh phúc cả đời của cô bị bán rẻ vì mục đích tư lợi của họ. Quá chán nản chuyện phân tranh của gia tộc, buồn vì mối tình đầu với người yêu thương dang dở, Trân Châu quyết định cất bước theo chồng. Dù không yêu Lộc Uy, Trân Châu vẫn làm tròn bổn phận người vợ với anh, nhưng cuộc hôn nhân không tình yêu này không mang đến hạnh phúc cho đời cô.
Từ khi Trân Châu ra đi, Vĩnh Nguyên càng nóng lòng thôn tính Bạch gia nên nhẫn tâm hãm hại cha ruột của mình. Khi Bạch lão gia chết đi, Vĩnh Nguyên trực tiếp đối đầu với nhà họ Hạ. Không đủ thông minh và bản lĩnh, Vĩnh Nguyên đẩy gia sản nhà họ Bạch chênh vênh bên bờ vực phá sản. Lúc này, nhờ sự động viên, giúp đỡ từ lão quản gia trung thành của Bạch gia và của Mộc Lâm, Trân Châu trở về để cứu lấy danh tiếng Bạch gia. Vĩnh Nguyên quay sang “đầu quân” nhà họ Hạ, thông đồng hãm hại Trân Châu. Trân Châu đau lòng nhìn người anh mình hết mực yêu thương phũ phàng giũ bỏ tình cảm gia đình. Cuối cùng, bằng sự thông minh, đồng thời nhận được sự ủng hộ, giúp đỡ của nhiều người, Trân Châu đã gầy dựng được Bạch gia. Sự bao dung, vị tha của cô cũng thu phục được nhân tâm của những người từng ghét bỏ và coi thường cô…